nghệ thuật người lái đò sông đà

Người lái đò sông Đà

Bạn đang xem: nghệ thuật người lái đò sông đà

Nghệ thuật của kiệt tác Người lái đò sông Đà là tư liệu được đội hình nhà giáo của VnDoc biên soạn cụ thể, ví dụ nhằm những em học viên lớp 12 hiểu, nắm vững nội dung từng phần của bài bác và sở hữu bài bác thực hiện kiểu mẫu nhằm những em tìm hiểu thêm, không ngừng mở rộng vốn liếng kể từ, những viết lách văn của tôi.

HOT: Đáp án Ngữ văn trung học phổ thông Quốc gia 2023

Bản quyền tư liệu thuộc sở hữu VnDoc.
Nghiêm cấm từng mẫu mã sao chép nhằm mục đích mục tiêu thương nghiệp.

Nghệ thuật của Người lái đò sông Đà

Tùy cây bút Người lái đò sông Đà là việc lựa chọn tinh tuý ngôn kể từ ở trong nhà văn Nguyễn Tuân. Tùy cây bút trộn cây bút kí, kết cấu hoạt bát, áp dụng được rất nhiều trí thức văn hóa truyền thống và nghệ thuật và thẩm mỹ vô vào tác phẩm:

Nhân vật ông lái đò đem tư thế của những người quả cảm khi vượt lên trên những xoáy nước, trở nên người hero bên trên mặt mũi trận sông Đà tuy nhiên lúc trở về đời thông thường lại vô nằm trong giản dị.

Nguyễn Tuân vẫn khôn khéo phối kết hợp hài hòa và hợp lý thân mật hóa học một cách thực tế và lãng mạn: hình hình họa dòng sông lớn lao, kinh hoàng tuy nhiên lại mộng mơ trữ tình.

Ngôn ngữ Nguyễn Tuân phối kết hợp thân mật văn minh với thượng cổ bổ sung cập nhật lẫn nhau tạo thành một bài bác kí trọn vẹn vẹn.

Bên cạnh cơ, Nguyễn Tuân dùng nhiều thủ pháp nghệ thuật và thẩm mỹ độc đáo: liên tưởng, tưởng tượng thú vị; đối chiếu nhân hóa quỷ quái dị, mới nhất kỳ lạ.

Tác phẩm Người lái đò sông Đà nhiều hóa học vấn đề, thời sự. Tác fake vẫn kêu gọi vốn liếng trí thức trình độ chuyên môn của khá nhiều ngành văn hóa truyền thống, nghệ thuật và thẩm mỹ không giống nhau cùng theo với những lối đối chiếu, liên tưởng rất dị.

→ Tác phẩm thể hiện tại được một vài đặc thù cơ bạn dạng của phong thái Nguyễn Tuân: hứng thú đặc biệt quan trọng với những hiện tượng kỳ lạ đập mạnh vô giác quan liêu nghệ sỹ, tiếp cận loài người ở mặt mũi tài hoa nghệ sỹ, dùng tùy cây bút trộn cây bút kí rất rất phóng túng.

Văn kiểu mẫu phân tách rực rỡ nghệ thuật và thẩm mỹ vô Người lái đò Sông Đà

Xem thêm: sống trong đời sống cần có một tấm lòng

Hơn mươi năm vẫn trôi qua quýt, kể từ thời điểm Nguyễn Tuân vô cõi vĩnh hằng; có lẽ rằng loài người “suốt đời đi tìm kiếm cái Đẹp” ấy ko cần do dự, tiếc nuối điều gì nữa. Bởi những gì ông vẫn hiến đâng cho tới nền văn học tập nước Việt Nam văn minh không có ai thay cho thế được. Đọc tùy cây bút “Người lái đò sông Đà” của ông, tớ càng ngấm thía tiếng phán xét của Anh Đức: “Không biết chừng nào là mới nhất lại sở hữu một ngôi nhà văn như vậy, một ngôi nhà văn mà mỗi khi tớ gọi là 1 trong bậc thầy của ngôn kể từ tớ ko hề thấy quan ngại mồm, một ngôi nhà văn rất dị vô tuy nhiên nhưng mà từng dòng sản phẩm, từng chữ tuôn đi ra đầu ngọn cây bút đều như sở hữu đóng góp một vệt triện riêng”.

Có thể rằng Nguyễn Tuân là kẻ viết lách tuỳ cây bút phổ biến nhất vô văn học tập nước Việt Nam văn minh. Với những luyện “Tùy cây bút I” (1941); “Tùy cây bút II” (1943), ông đã thử sinh sống lại định nghĩa tùy cây bút vô văn học tập, bên cạnh đó “định nghĩa” lại thể tuỳ cây bút. Phạm Đình Hổ (1768 - 1839) từng nêu lên định nghĩa về phân mục này vô “Vũ Trung tuỳ bút”. Theo ông, tuỳ cây bút nói đến những yếu tố rất rất phong phú và đa dạng, không tuân theo một trình tự động nào là, kể từ chuyện thân mật thế, mái ấm gia đình cho tới chuyện xã hội, thời cục, lịch sử vẻ vang ... Tuỳ theo đuổi hào hứng, sự quan hoài của những người viết lách nhưng mà thể hiện tại những vấn đề ấy. Trong văn học tập văn minh, tuỳ cây bút là định nghĩa được dùng để làm chỉ những kiệt tác viết lách một cơ hội phóng khoáng, tự tại, theo đuổi dòng sản phẩm tâm lý, liên tưởng của những người viết lách. Tuỳ cây bút cũng chính là kí, là biên chép, tuy nhiên không chỉ có biên chép vụ việc nhưng mà vô cơ sở hữu cả tâm lý, xúc cảm người viết lách khi xúc tiếp với thực tiễn. Theo “định nghĩa” mới nhất của Nguyễn Tuân, phần trình diễn tâm lý, phán xét, liên tưởng, tưởng tượng của những người viết lách cướp một tỷ trọng rộng lớn, bởi vậy hóa học trữ tình thông thường khá đậm đường nét. “Người lái đò sông Đà” thể hiện tại vừa đủ những điểm rực rỡ nghệ thuật và thẩm mỹ tùy cây bút của Nguyễn Tuân. cũng có thể rằng thể tùy cây bút vẫn tạo ra khu đất cho tới ngôi nhà văn dụng võ, ngược lại, với Nguyễn Tuân, thể tuỳ cây bút đã và đang sở hữu một bước cải cách và phát triển mới nhất.

Trước không còn phong thái nghệ thuật và thẩm mỹ tùy cây bút của ông thể hiện tại những trang viết lách tài hoa và uyên chưng. Tài hoa và uyên chưng vô kể và mô tả. Tại Nguyễn Tuân, kể và mô tả đều kỹ lưỡng, cẩn thận, sở hữu ngành ngọn, thông kim chưng cổ. Mỗi liên tưởng, contact vô trí tuệ, tư tưởng rất rất rộng lớn, rất rất sâu sắc. Cho nên những trang viết lách của ông lấy lại cho tất cả những người hiểu nhiều kiến thức và kỹ năng văn hoá. Chính vì vậy, cho tới với thiên tuỳ cây bút “Người lái đò sông Đà”, tớ như được tận mắt chứng kiến một dự án công trình khảo cứu giúp công phu, một áng văn trữ tình nhiều tính thẩm mĩ về sông Đà và những gì sinh sinh sống bên trên dòng sông cơ. Tôi coi bìa sách văn 12, bên trên cơ sở hữu một tranh ảnh nhưng mà tôi đoán là minh hoạ cho tới kiệt tác “Người lái đò sông Đà”. Nếu trái ngược thực là như thế thì thiệt tuyệt vọng vượt lên trên. Con sông Đà bên trên tranh ảnh không khác gì một khe suối nhỏ. Sông Đà, như tôi biết qua quýt sự mô tả của Nguyễn Tuân, sở hữu một vẻ đẹp nhất vừa vặn cường bạo vừa vặn trữ tình, được thể hiện tại qua quýt tầm nhìn từ khá nhiều khía cạnh của người sáng tác. điều đặc biệt là vày vốn liếng kể từ vựng đa dạng và nghệ thuật và thẩm mỹ dùng ngôn từ bậc thầy của ông. Nói như ngôi nhà văn Anh Đức: “mỗi dòng sản phẩm, từng chữ tuôn đi ra đầu ngọn cây bút như sở hữu đóng góp một vệt triện riêng”. Tại sao khi tớ gọi Nguyễn Tuân là “một bậc thầy của ngôn kể từ, tớ ko hề thấy quan ngại miệng”?. Bởi lẽ hiểu “Người lái đò sông Đà” của ông tớ nhận ra văn Nguyễn Tuân là loại ngôn kể từ giá buốt rẫy sự sinh sống. Sức giá buốt vô ngôn từ của ông phân phát đi ra kể từ từng phía. Nhà nghệ sỹ “độc đáo vô song” ấy vẫn tạo nên đi ra một loạt kể từ ngữ mới nhất cho tới tự vị giờ Việt. Chỉ vô vài ba trang kí, nhưng mà sở hữu biết bao động kể từ vô cơ. Tả giờ thác nước, Nguyễn Tuân đem đến cho tất cả những người hiểu cả một khối hệ thống động kể từ được xếp cạnh nhau theo đuổi cấp cho tăng tiến: Lúc đầu là “tiếng nước réo ngay gần mãi lại réo to lớn mãi lên” rồi “nghe như thể oán thù trách”; “van xin”, “khiêu khích”; “giọng gằn nhưng mà chế nhạo”. “Thế rồi nó rống lên”, “lồng lộn”, “gầm thét”. Ngôn ngữ sống động lại được phối kết hợp một cơ hội tài tình khiến cho tớ như cảm biến cái hồn thác đang được gầm lên khó tính. Hết thác rồi cho tới đá, lực lượng đá đang được phục kích, sẵn sàng bên dưới sự lãnh đạo của thác. Chúng đang được hóng “có cái thuyền nào là xuất hiện” là “nhổm cả dậy nhằm vồ lấy”. Thật thú vị khi tận mắt chứng kiến sự bày binh bố” trận của những hòn đá “nhăn nhúm méo mó” cơ. “Đám tảng, đám hòn chia thành thân phụ mặt hàng chắn ngang bên trên sông yêu sách ăn bị tiêu diệt cái thuyền”. Trận địa đá bao gồm “hàng chi phí vệ, sở hữu nhì hòn ô cửa đá coi như thể sơ hở” nhằm “dụ đối phương cút vô sâu sắc nữa” rồi “đánh khuýp quật vu hồi lại”. Nếu chọc thủng được tuyến nhì thì trách nhiệm của những boongke chìm và pháo đài trang nghiêm đá nổi ở tuyến thân phụ cần làm tan cái thuyền lọt lưới đá tuyến bên trên. Hấp dẫn nhất cần kể tới trận chiến đấu một thất lạc một còn thân mật người lái đò và thác sông Đà.

Bằng tầm nhìn tiềm ẩn ăm ắp tính năng lượng điện hình họa na ná nắm rõ uyên chưng của tôi, Nguyễn Tuân vẫn cho tất cả những người hiểu coi một quãng phim vày ngôn kể từ sở hữu một ko hai: “Phối phù hợp với đá, nước thác reo hò thực hiện trở thành viện” và “hòn đá đường bệ uy phong lẫm liệt” coi “y như thể đang được hất hàm chất vấn cái thuyền cần xưng thương hiệu tuổi hạc trước lúc phú chiến”. “Một hòn khác” thì “thách thức cái thuyền sở hữu xuất sắc thì tiến thủ ngay gần vào”. Trí tưởng tượng sống động của người sáng tác khiến cho người hiểu vô nằm trong tưởng ngàng và thú vị. Trận chiến vẫn chính thức “Trùng vi thạch trận vòng loại nhất” sở hữu “mặt nước hò hét vang dậy xung quanh mình”, “sóng nước như vậy quân liều mình mạng” “có khi bọn chúng team cả thuyền lên” ... Nào là “đòn độc hiểm nhất, tấn công hồi lùng, tấn công đòn tỉa, tấn công đòn âm” ...Trùng vi thạch trận loại nhì ko thông thường phần khốc liệt. Có nhiều “cửa tử” nhằm hòng gạt gẫm chiến thuyền. Dòng nước cuồn cuộn của sông Đà được Nguyễn Tuân ví như “hùm beo đang được hồng hộc tế mạnh bên trên sông Đà”. Ta sở hữu thế thấy sự biến đổi khó tính vô cơ hội dùng ngôn từ của người sáng tác. Đoạn bên trên, ông mô tả giờ thác như giờ “một ngàn con cái trâu chiêm bao đang được lồng lộn” thì cho tới đoạn sau dòng sản phẩm thác hiện thị lên như “hùm beo”. Cuộc chiến ở cửa quan loại nhì với ưu thế nghiêng hẳn về người lái đò. có vẻ như Nguyễn Tuân ưa sử dụng những động kể từ sắc lạnh lẽo. Ông lái đò hiện tại hình như 1 dũng tướng mạo hiên ngang xông trộn trận mạc “nắm có thể lấy được cái bờm sóng chính luồng rồi, ông đò ghì cương lái”, “bám chắc”, “phóng nhanh’’, “lái miết”... Niềm vui vẻ hoan hỉ của người sáng tác khi ông lái băng qua được vòng chiến loại nhì như lan toả trong mỗi câu văn tiếp theo: “Chỉ còn vọng lại giờ hò của sóng thác. Chúng vẫn ko ngớt khiêu khích, khoác dầu cái thằng đá tướng mạo đứng chiến ở cửa ngõ vô vẫn tiu nghỉu cái mặt mũi xanh lơ lè thất vọng”. Tâm hồn của những người hiểu như bị kéo theo lối kể và mô tả ăm ắp mê hoặc của những người viết lách. Chi tiết “tiu nghỉu cái mặt mũi xanh lơ lè thất vọng” của “cái thằng đá tướng” khiến cho người hiểu như nằm trong cảm biến sự khoái chí của người sáng tác. Trùng vi loại thân phụ ra mắt thời gian nhanh rộng lớn “Con thuyền vút qua quýt cổng đá há cánh khép. Vút, vút, cửa ngõ ngoài, cửa ngõ vô, lại cửa ngõ vô nằm trong, thuyền như 1 mũi thương hiệu tre xuyên thời gian nhanh qua quýt tương đối nước, vừa vặn xuyên vừa vặn tự động hóa lái lượn được”. Cuộc chiến kết đốc, “thế là không còn thác”. Dòng sông đột ngột hiện thị lên thanh thản, hiền khô hoà với việc chính thức vày một hình hình họa vừa vặn trung thực, vừa vặn lãng mạn: “Sóng thác xèo xèo tan vô trí nhớ”. Câu văn mô tả rất rất sống động những đám bọt white xóa của dòng sản phẩm thác rơi kể từ bên trên cao và khi va cho tới cái đích sau cùng là loại sông thì vỡ tung, tạo ra trở thành tiếng động “xèo xèo tan..”. Nó hoàn toàn có thể tan vô trí lưu giữ người lái đò vày “cuộc sinh sống của mình ngày nào thì cũng chiến tranh với sóng nước sông Đà dữ dội”, ngày nào thì cũng nghe biết cảm hứng “xèo xèo tan” của sóng thác. Nhưng tiếng động ấy in sâu sắc vô tâm trí người hiểu. Dòng thác ụp qua quýt miền lưu giữ và nhằm lại những đường nét va xung khắc ko thể nào là quên. Sức giá buốt vô ngôn từ Nguyễn Tuân còn phân phát đi ra kể từ sắc tố dòng sông Đà nhưng mà ông mô tả. Tất cả đều là gam sắc giá buốt chói, và thể hiện tại một óc để ý, liên tưởng, đối chiếu vô nằm trong tinh xảo. Con sông Tây Bắc khi thì được mô tả như “một cái mặt mũi giếng nhưng mà trở thành giếng xây vày nước sông xanh lơ xe pháo một áng thuỷ tinh ranh khối đúc dày, khối trộn lê xanh lơ như chuẩn bị vỡ tan”; khi thì “xanh ngọc bích” vô ngày xuân, “lừ lừ chín đỏ” vô ngày thu. Có khi sông như “miếng sáng sủa lóe lên một color nắng nóng mon thân phụ Đường thi”. Cái “dấu triện riêng” nhưng mà từng dòng sản phẩm, từng chữ, từng câu văn Nguyễn Tuân đều được in ấn vô đấy, hợp lý đó là kho ngôn từ vô nằm trong đa dạng và rực rỡ của ông? Bởi sở hữu ai trông thấy “cái mặt mũi xanh lơ lè, tiu nghỉu” của đá; cái color “lừ lừ chín đỏ” của sông, nghe thấy tiếng động “xèo xèo tan” của bọt thác? Gọi Nguyễn Tuân là “bậc thầy ngôn ngữ” trái ngược là ko sai. Chỉ nói đến dòng sông Đà nhưng mà ông vẫn dùng từng nào kể từ đồng nghĩa tương quan. Khi thì gọi sông Đà là “con sông Tây Bắc cường bạo và trữ tình”, khi thì bảo “cái thừng thừng ngoằn ngoèo”, khi lại như “áng tóc trữ tình”... ông còn gọi sông Đà là “cố nhân”, là “cái miếng sáng sủa lóe lên một color nắng nóng mon thân phụ Đường thi”, rồi “một áng tóc bên trên mảng đầu Tây Bắc”, “một loài cá bị chúa khu đất từng vùng rước rời đi ra từng khúc nhỏ”... Chỉ riêng rẽ vấn đề này thôi cũng cho tới tớ thấy vốn liếng kể từ vựng của Nguyễn Tuân vô nằm trong đa dạng. Nguyễn Tuân viết lách như lấy chữ kể từ vào trong túi đi ra, thổi vào cụ thể từng chữ một vong hồn sinh sống và tạo thành những trang viết lách tài hoa.

Nói cho tới Nguyễn Tuân, người tớ thông thường nghĩ về cho tới ngôi nhà nghĩa di dịch. Con người mến “chơi ngông” ấy “đi ko cần thiết mục tiêu, ko sử dụng điểm, cốt là cứ được lăn chiêng cái vỏ bản thân mãi mãi bên trên mặt mũi khu đất này” (Nguyễn Đăng Mạnh). Mặc mặc dù vậy, văn hoa là tận tâm thực sự của đời ông. Và điều tạo nên sự vong hồn của những áng văn di dịch ấy là tấm lòng ràng buộc thiết thả với quê nhà, tổ quốc của ông. Tôi không hiểu nhiều được rất nhiều những trang văn của Nguyễn Tuân, tuy nhiên tuyệt vời của tôi về ông gói trọn vẹn vô chữ “ngông” rất dị, vô tuy nhiên ấy. Dù trước hoặc sau cách mệnh thì vẫn chính là loài người ấy. Đằng sau sự uyên chưng về kiến thức và kỹ năng, sự cầu kì, cẩn thận vào cụ thể từng văn bản, là 1 trong tấm lòng khẩn thiết yêu thương quê nhà xứ sở. Không sở hữu tấm lòng ấy, ko thể trông thấy dòng sông Đà như “một áng tóc trữ tình, đầu tóc, chân tóc ẩn hiện tại vô mây trời Tây Bắc bung nở hoa ban, hoa gạo mon hai”. Không yêu thương quê nhà, làm thế nào ông sở hữu được trao xét: “người cố tri ấy biết bản thân lắm bệnh dịch, lắm triệu chứng, chốc êm ả đấy, rồi chốc lại bạn dạng tính và gắt gỏng thác lũ tức thì đấy”. Ông đâu phải chỉ mô tả sông Đà, với ông “áng tóc mun lâu năm ngàn ngàn vạn vạn sải” ấy như 1 cố tri. Từ lòng yêu thương nước khẩn thiết cùng theo với tài hoa rất dị của tôi, Nguyễn Tuân vẫn nhằm lại cho tới đời những trang văn tuyệt cây bút.

Trở lại phán xét của Anh Đức về phong thái nghệ thuật và thẩm mỹ Nguyễn Tuân, người hiểu tự động chất vấn thế nào là là phong thái nghệ thuật? Đó hẳn cần là một chiếc coi mới nhất mẻ, một sự tò mò rất dị, sở hữu tính phân phát hiện tại so với cuộc sống. Cái coi mới nhất mẻ ấy được thể hiện tại vày một văn pháp nghệ thuật và thẩm mỹ rực rỡ mang dấu tích riêng rẽ, vẻ đẹp nhất riêng rẽ của từng ngôi nhà văn. Những ngôi nhà văn thực tài mới nhất sở hữu phong thái. Nguyễn Tuân là ngôi nhà văn sở hữu phong thái thâm thúy và rất dị. Sự rất dị của phong thái Nguyễn Tuân thể hiện tại ở những tư tưởng mới nhất kỳ lạ được coi nhận và tò mò kể từ những gì rất rất thông thường, giản dị, thậm chí còn trong cả ở những gì thiên hạ xem là “tầm thường”, thấp thông thường. Những tư tưởng mới nhất mẻ ấy lại được thể hiện tại và biểu đạt vày một kho báu ngôn từ rất là đa dạng và hoạt bát với tương đối nhiều tạo nên vô sử dụng kể từ, bịa đặt câu. Cũng như Nguyễn Du đã thử nhiều và thực hiện thanh lịch cho tới ngôn từ dân tộc bản địa vày truyện Kiều, Nguyễn Tuân cũng vậy. Những trang văn của ông không chỉ có ngấm đượm vong hồn quê nhà mà còn phải là việc thể hiện tại sự phong lưu của lời nói dân tộc bản địa Việt. Có ngôi nhà phân tích phán xét rất rất chính về ngôn từ Nguyễn Tuân, này là “sự phong lưu và độ quý hiếm tạo ra hình cao, như mong muốn ghen tuông đua nằm trong tạo ra hoá”.

Nhà văn Macxim Gorki từng rằng “con người, giờ ấy thiệt tuyệt diệu, nó vang lên tự tôn và hùng tráng xiết bao”. Sự uyên chưng, tài hoa, ăm ắp tạo nên bất thần trong mỗi trang văn của Nguyễn Tuân nồng giá buốt một tình thương và lòng kiêu hãnh về loài người. Từ hình tượng Huấn Cao “Vang bóng một thời” cho tới “Người lái đò bên trên sông Đà” sở hữu một sự fake trở nên vô tư tưởng thẩm mĩ ở trong nhà văn. Song cả nhì anh hùng đều phải có điểm chung: bọn họ đều là những người dân sở hữu phẩm hóa học nghệ sỹ, chiến sỹ, vẻ đẹp nhất hưng phấn của loài người. Họ đều là thành phầm của việc phối kết hợp cái Tâm và cái Tài của những người viết lách. Nhà nghệ sỹ rộng lớn ấy săn bắt mò mẫm nét đẹp trong cả cả cuộc sống nhằm rồi đưa đến cho tới tớ “chất vàng mười” của nghệ thuật và thẩm mỹ. Đọc Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân, tất cả chúng ta thực sự bị thu hút vào dòng xoáy thác của cuồn cuộn của sông chữ, sinh sống đời; thực sự như bị lạc vô “bờ sông lãng phí ngốc như 1 nỗi niềm cổ tích ngày xưa”. Từng câu, từng chữ nhưng mà ông để lên trang giấy má là cả một quy trình tạo nên công phu, thận trọng và linh nghiệm. Nguyễn Tuân mến tạo nên, rất dị cả vô đời thực lộn vô văn hoa. Ông mến Đốtxtôiépxki và nhường nhịn như chủ yếu ông là 1 trong minh hoạ cho tới cái khái niệm phổ biến của Đốt: “Tài nghệ vĩ đại nhất ở trong nhà văn là ở trong phần biết xoá bỏ”. Phải chăng vô trong cả cuộc sống làm việc nghệ thuật và thẩm mỹ chăm chỉ, miệt giũa, mài giũa từng câu, từng chữ, Nguyễn Tuân vẫn biết tự động “xoá bỏ” nhằm tồn bên trên và trở nên một nghệ sỹ rộng lớn.

Nguyễn Tuân vẫn đi ra cút vào trong ngày 28 mon 7 năm 1987. hiểu bao tiếc nuối, ngơ ngẩn vẫn nhằm lại trong thâm tâm người hiểu. “Không biết chừng nào là lại sở hữu một ngôi nhà văn như vậy, một ngôi nhà văn nhưng mà tớ gọi là 1 trong bậc thầy của ngôn kể từ tớ ko thấy quan ngại mồm, một ngôi nhà văn rất dị vô tuy nhiên nhưng mà từng dòng sản phẩm , từng chữ như sở hữu đóng góp một vệt triện riêng”. Đến khi nào mới nhất sở hữu một ngôi nhà văn như thế?

-----------------------------

Trên trên đây VnDoc vẫn trình làng cho tới những em Nghệ thuật Người lái đò sông Đà. Bài viết lách cho tới tất cả chúng ta thấy được nghê thuật vô kiệt tác Người lái đò sông Đà. Hi vọng qua quýt nội dung bài viết này độc giả đạt thêm nhiều tư liệu nhằm học hành chất lượng tốt rộng lớn môn Ngữ văn lớp 12 nhé. Để sở hữu thành quả cao hơn nữa vô học hành, VnDoc van nài trình làng cho tới những em học viên tư liệu Lý thuyết môn Địa lí lớp 12, Trắc nghiệm Tiếng Anh 12 mới nhất, Chuyên đề Hóa học tập 12, Giải bài bác luyện Sinh học tập 12 nhưng mà VnDoc tổ hợp và đăng lên.

Xem thêm: tầm quan trọng của việc học